Chuyển tới nội dung

Ký ức The Open 1951: Chuyện của "chứng nhân lịch sử" cuối cùng  

Ở tuổi 98, Brian Twite – tay golf duy nhất còn sống từng thi đấu tại Open Championship 1951 ở Royal Portrush – vẫn nhớ như in những gì đã diễn ra năm đó. Từ cú đánh vĩ đại nhất ông từng chứng kiến, những huyền thoại ông từng so tài, đến lý do vì sao Rory McIlroy khó có thể vô địch Open, Twite kể lại tất cả với sự sắc sảo của một người từng trải - một tay golf đã sống qua gần một thế kỷ với môn thể thao này.
1a.jpg (267 KB)
Brian Twite – tay golf duy nhất còn sống từng thi đấu tại Open Championship 1951. Ảnh: Richard Allen

"Hôm ấy trời gió mạnh và mưa lớn, còn tôi thì putt tệ khủng khiếp", cựu golfer chuyên nghiệp Brian Twite nhớ lại. "Ngay ở hố đầu tiên, gió thổi ngược dữ dội đến mức tôi phải dùng driver rồi tiếp tục với gậy gỗ số 3. Cuối cùng, tôi đánh 81 cả hai vòng và bị cách điểm cắt loại tới 6 gậy. Người chơi cùng tôi hôm đó là Eric Brown thì chỉ mất 59 lần gạt trong 36 hố, trong khi tôi cần tới 73."

"Tôi thất vọng lắm, vì vốn dĩ tôi putt rất khá. Trước đó vài tuần, tôi mua một cây gậy putt George Nicoll giá 2 bảng, và đến giờ tôi vẫn còn dùng nó. Nhưng Eric lại có tuyệt chiêu – anh ấy chip bằng gậy sắt số 5, lần nào cũng đưa bóng vào cách lỗ chỉ 3 feet. Tôi nhớ mãi hố số 5 par 4 trong ngày thi đấu đầu tiên – cả hai cùng phát bóng tốt, nhưng Eric chip lên và ghi birdie, còn tôi thì lóng ngóng mất đến 6 gậy."

Ngồi trong phòng câu lạc bộ của Metropolitan Golf Club trên dải Sandbelt nổi tiếng ở Melbourne, nơi ông đã làm huấn luyện viên chuyên nghiệp cao cấp hơn 70 năm, Twite hồi tưởng lại quá khứ.

Hành trình từ Norfolk đến Portrush

Là con thứ trong một gia đình đông đúc với 15 anh chị em, Twite chào đời tại King’s Lynn, Norfolk vào năm 1927. Ông khởi đầu sự nghiệp với vai trò trợ lý huấn luyện tại Abbeydale, trước khi trở thành HLV trưởng tại Sunningdale vào năm 1953. Hai năm sau, ông quyết định đặt chân đến Úc – một bước ngoặt thay đổi cả cuộc đời, và ông chưa từng hối tiếc.

Nhớ về những tay golf từng cùng ông tranh tài tại Portrush năm ấy, Twite không khỏi xúc động.

"Peter Thomson khi đó còn là một cậu nhóc, ông ấy đã mất cách đây vài năm", Twite hồi tưởng lại. "Peter Alliss cũng không còn nữa. Dai Rees, Flory Van Donck, Bobby Locke, Fred Daly – họ đều là những golfer vĩ đại từng thi đấu ở Portrush, nhưng giờ tất không còn ai nữa. Thật khó lòng tin được tôi là người cuối cùng còn sống từng chơi tại The Open 1951..."

TELEMMGLPICT000416501405_17428375013970_trans_NvBQzQNjv4BqyuLFFzXshuGqnr8zPdDWXhbQKbwj1ZsnNMhuR7O6ySI.webp (143 KB)
Twite (ảnh trên) góp mặt trong giải đấu cùng với Peter Thomson, người sau này giành tới năm chức vô địch The Open. Ảnh: Richard Allen

Năm đó, The Open Championship lần đầu tiên được tổ chức ngoài nước Anh và Scotland, và chức vô địch thuộc về Max Faulkner đến từ Anh, hơn Antonio Cerdá (Argentina) 2 gậy. Những cái tên huyền thoại như Thomson và Locke – hai người cùng đứng hạng 6 – trong tương lai giành tổng cộng 9 chức vô địch Open.

"Max Faulkner khi ấy tràn đầy tự tin," Twite kể. "Ông ấy thậm chí còn ký tặng với dòng chữ ‘Max Faulkner, nhà vô địch Open 1951’ ngay từ trước khi giải kết thúc. Tôi đoán điều đó cũng chẳng sao, miễn là ông ấy thực sự giành chiến thắng!"

Cú đánh tuyệt vời nhất mà Twite từng chứng kiến

Giải đấu năm đó diễn ra trong ba ngày – từ thứ Tư đến thứ Sáu, với hai vòng cuối cùng diễn ra trong cùng một ngày. Faulkner dẫn trước 6 gậy sau ba vòng nhưng suýt nữa đánh mất lợi thế trong vòng đấu cuối.

"Tôi ra sân xem những hố cuối và tận mắt chứng kiến khoảnh khắc Faulkner suýt gặp họa ở hố 16," Twite kể. "Bóng của ông ấy rơi ngay sát hàng rào kẽm gai, chỉ cách khu vực OB một bước chân. Để tránh bị thương, ông ấy mặc quần mưa vào, tựa lưng vào hàng rào và dùng gậy gỗ số 4 đánh bóng lên green."

"Đó là cú đánh vĩ đại nhất tôi từng thấy. Nếu bóng lệch sang trái chỉ một chút thôi, ông ấy đã bị loại khỏi cuộc chơi. Trong khi đó, Cerdá cần một cú eagle ở hố cuối để hòa điểm. Bóng của anh ấy lăn qua mép hố, suýt nữa rơi vào trong. ‘Nó có vào không?’ – đó là câu Cerdá hét lên đầy thất vọng."

Faulkner giành chiến thắng và nhận 300 bảng Anh. Ngay hôm sau, ông trở về Anh để tham gia một trận đấu cricket cha-con tại trường học của con trai mình.

Một suất tham dự Open nhờ… ván bài trên tàu

Twite không có kế hoạch tham dự The Open năm đó, nhưng một sự kiện tình cờ đã đưa ông đến với Royal Portrush.

"Khi đó tôi 24 tuổi và vừa về nhì trong một giải đấu tại Hoylake, đạt điểm 71-71, nhận được 15 bảng tiền thưởng. Nhưng trên đường về Sheffield, tôi đã thua sạch số tiền đó khi chơi bài trên tàu."

Tại Hoylake, huyền thoại George Duncan (nhà vô địch Open 1920) đã nhìn thấy tiềm năng của Twite và khuyên ông tham dự Open.

Với sự giúp đỡ của Dr. John Patterson – một thành viên của cả Royal Portrush và Abbeydale – Twite lên tàu từ Liverpool đến Belfast. Khi đặt chân đến Portrush lần đầu tiên, ông không khỏi kinh ngạc.

"Khung cảnh nơi đó đẹp đến nghẹt thở. Tôi chưa từng thấy sân golf nào ấn tượng như vậy. Những cú phát bóng dài, rough dày, và các cồn cát hoang sơ tuyệt đẹp. Sau này, tôi đã chơi golf khắp thế giới, nhưng chưa có sân nào để lại trong tôi ấn tượng mạnh như Portrush."

Twite vượt qua vòng loại với điểm 71 ở Portstewart và "khoảng bảy mấy gậy" tại Portrush. Nhưng khi vào giải đấu chính thức, ông không thể duy trì phong độ trong điều kiện gió mạnh.

Ai sẽ vô địch The Open năm nay?

Khi được hỏi về giải đấu sắp tới tại Portrush, Twite không ngần ngại đưa ra dự đoán:

"Tôi nghĩ Shane Lowry sẽ lại vô địch. Cậu ấy putt tốt nhất và có lối chơi hoàn hảo cho sân Portrush. Tôi không nghĩ Rory McIlroy, Adam Scott hay Justin Rose sẽ giành được Open Championship trong tương lai. Họ giỏi đánh golf mục tiêu (target golf), nhưng bóng của họ bay quá cao so với golf links. Ở Open, bạn không thể đánh bóng cao. Những golfer xuất sắc nhất nơi này đều đánh bóng thấp."

1563163757.0.jpg (54 KB)
Theo góc nhìn từ Twite, lối chơi của Rory McIlroy không tỏa sáng ở những sân links

Ngoài những ký ức về Portrush, Twite còn nhớ lần chơi cùng Peter Alliss tại Coombe Hill năm 1950.

"Alliss cao tới 1m88 và có đôi tay cực kỳ khéo léo. Ngay hố đầu tiên, tôi đánh một cú drive khá tốt, nhưng ông ấy chỉ dùng gậy sắt mà vẫn đưa bóng xa hơn tôi đến 50 yards. Ở The Open 1951, Alliss chơi cùng Charlie Ward và Dai Rees nhưng không có vòng đấu xuất sắc. Dù vậy, ông ấy bảo chẳng quan trọng, vì BBC đã mời ông làm bình luận viên vào thứ Sáu với thù lao 50 bảng – còn nhiều hơn số tiền có thể kiếm được nếu tiếp tục thi đấu. Và phần còn lại đã trở thành lịch sử."

Và đó là câu chuyện của Brian Twite, một “huyền thoại” golf giản dị, và cũng là nhân chứng sống cuối cùng của The Open 1951.

0 lượt thích 275 lượt xem

Tin bài khác