Pete Dye & Hố 17 TPC Sawgrass: Hành trình tạo nên hố đảo khét tiếng
Tin bài liên quan

(Bài viết dựa trên lời kể của Pete Dye)
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình có truyền thống yêu golf. Cha tôi làm trong ngành bất động sản, nhưng ông cũng là một người mê golf thực thụ. Mẹ tôi thì lớn lên trên những cánh đồng ở Urbana, nơi sau này bà cùng những người bạn xây nên một sân golf chín hố. Cũng chính tại nơi đó, 70 năm sau, con trai út của tôi – PB Dye – đã hoàn thiện sân với chín hố còn lại. Golf đã chảy trong huyết quản gia đình tôi từ những ngày đầu tiên như thế.

Tôi từng chơi golf khá tốt. Năm 1957, tôi đủ điều kiện tham dự U.S. Open tại sân Inverness, Ohio. Khi bước vào khu locker room, tôi giật mình khi thấy cái tên bên cạnh mình: Ben Hogan! Tôi không tin nổi vào mắt mình, nhưng rồi lại hay tin ông không thể thi đấu vì chấn thương vai. Đó là một điều đáng tiếc, nhưng ký ức ấy vẫn là một trong những khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong đời tôi. Tôi đánh vòng hai 77 gậy và lỡ nhát cắt, nhưng tôi cũng có một sự an ủi nho nhỏ – tôi ghi điểm số ngang bằng với Arnold Palmer và đánh tốt hơn Jack Nicklaus đến 8 gậy.
Golf đã đưa tôi đến nhiều nơi. Tôi từng chơi tại giải Amateur Championship ở St Andrews vào các năm 1963 và 1973. Khi đó, tôi tranh thủ đi khắp Scotland để khám phá những sân golf mà nhiều người Mỹ chưa từng nghe tới. Tôi nhớ mãi cảm giác đứng trên tee box của Cruden Bay, Murcar và Royal Aberdeen, cảm nhận những cơn gió lạnh buốt và hương vị của biển cả hòa lẫn trong từng cú đánh.
Nhưng golf không chỉ là chuyện chơi – nó còn là cả một hành trình tìm kiếm và sáng tạo. TPC Sawgrass là một câu chuyện hoàn toàn khác. Khi tôi nhận dự án này, đó chỉ là một vùng đầm lầy. Cả khu vực ấy chìm trong nước, nhưng tôi vẫn cố gắng giữ nguyên những đường fairway sát mép rừng. Tôi dùng bơm và hệ thống thoát nước để tạo nên hình hài của sân, và cuối cùng, toàn bộ lượng nước dư thừa đều được chuyển ra hồ của hố 18.
Rồi đến hố 17 – có lẽ là hố golf nổi tiếng nhất thế giới. Hố này hoàn toàn không có trong kế hoạch ban đầu! Khi đào đất để lấy cát rải lên fairway, tôi bất ngờ để lại một cái hố khổng lồ. Nhìn cái hố ấy, tôi tự hỏi: “Giờ phải làm gì với nó đây?” Và chính vợ tôi, Alice, đã nảy ra ý tưởng: “Sao anh không biến nó thành một green đảo?”

Thế là hố 17 tại TPC Sawgrass ra đời – một trong những hố par-3 mang tính biểu tượng nhất của golf. Nó chỉ dài 130 yard, green rộng đến 5.000 feet vuông, thế mà mỗi năm, các tay golf chuyên nghiệp vẫn làm rơi vô số bóng xuống nước. Pete Davidson, một pro tại TPC, từng thử nghiệm và đánh trúng green cả 100 cú. Thế nhưng khi giải đấu bắt đầu, những cú swing lại đi chệch hướng một cách kỳ lạ. Có lẽ, sự căng thẳng và áp lực đã khiến ngay cả những tay golf giỏi nhất cũng phải chùn tay.

Tôi từng tham gia quân đội Hoa Kỳ vào năm 1944 và được phân vào lực lượng nhảy dù. Nhưng chiến tranh kết thúc quá nhanh, và thay vì chiến đấu, tôi lại trở thành một người chăm sóc sân golf tại Fort Bragg. Nhờ vậy, tôi có cơ hội gặp huyền thoại Donald Ross – người đã thiết kế những sân golf vĩ đại như Pinehurst No. 2.
Tôi bắt đầu sự nghiệp thiết kế sân golf từ một cơ duyên kỳ lạ. Một nông dân địa phương nhờ tôi xây một sân golf trên đất của ông ấy. Tôi chưa từng học qua trường lớp nào, nhưng vẫn nhận lời. Sân golf ấy hoàn thành, và tình cờ thay, một giáo sư từ Đại học Michigan đã ghé qua. Ông ta chơi một vòng, cảm thấy ấn tượng và lập tức thuê tôi thiết kế sân golf cho trường đại học của mình. Từ đó, tôi bắt đầu “đào đất” không ngừng nghỉ.
Tôi từng đến Cộng hòa Dominica, nơi họ muốn tôi xây một sân golf ngay tại thủ đô. Nhưng tôi không thích khu đất đó, nên hỏi họ có chỗ nào khác không. Họ đáp: “Chúng tôi có 550.000 mẫu đất ở phía Đông.” Tôi nói: “Vậy chắc chắn phải có một sân golf ở đó!”
Thế là tôi tìm được một địa điểm tuyệt vời – dù không có con đường nào cách đó trong bán kính 35 dặm. Tôi bắt tay vào xây dựng Teeth of the Dog, một trong những sân golf đẹp nhất thế giới. Và điều tuyệt vời nhất không chỉ là sân golf – mà là những gì nó mang lại. Ngày nay, khu vực ấy có tới 90 hố golf và tạo việc làm cho hơn 50.000 người.
Golf không chỉ là một trò chơi. Nó là cách để thay đổi cả một vùng đất, để tạo nên những công trình trường tồn với thời gian. Tôi luôn tin rằng, nếu làm tốt, một sân golf không chỉ là nơi để đánh bóng – mà còn là một di sản sống mãi với thế hệ mai sau.
Năm 2020, Pete Dye qua đời ở tuổi 94, để lại di sản đồ sộ với hơn 200 sân golf trên khắp thế giới. Nhưng dấu ấn của ông sẽ mãi trường tồn qua những fairway, những green, và những cú swing đầy cảm hứng từ những người yêu golf trên toàn cầu.