Chuyển tới nội dung

12 siêu sao Thế giới với giấc mơ Grand Slam dang dở  

Trong cuộc đua theo đuổi Grand Slam sự nghiệp, đến nay mới chỉ có 5 vận động viên golf hiếm hoi bước đến vinh quang. Còn đó 12 cái tên chỉ cần một bước nữa là có thể gia nhập “câu lạc bộ” đỉnh cao này, nhưng chỉ còn 3 siêu sao trong số đó vẫn còn cơ hội và khả năng để thực hiện hóa giấc mơ.

Phil Mickelson

5864.webp (168 KB)
Ở tuổi 50, Phil Mickelson vẫn đủ lực cạnh tranh để ẵm Wanamaker Trophy.

Mickelson đã có sáu danh hiệu major nhưng lỡ hẹn với ngôi vị quán quân U.S. Open đến 6 lần (1999, 2002, 2004, 2006, 2009 và 2013), khiến anh chưa thể chạm tay vào Grand Slam dù chặng hành trình sự nghiệp vô cùng lẫy lừng. Lefty đã gây chấn động thế giới khi giành chức vô địch PGA ở tuổi 50. 

Jim Barnes

77267243007-jim-barnes.webp (23 KB)
Tay golf người Mỹ Jim Barnes. Ảnh: Getty Images

Jim Barnes đã giành chức vô địch PGA Championship 1916 và 1919, đăng quang U.S. Open 1921 và ẵm cúp Open Championship 1925. Nhưng The Masters - mảnh ghép cuối cùng của bộ Grand Slam cao quý, bắt đầu được tổ chức từ năm 1934, thì lúc này Jim Barnes đã 48 tuổi và bước qua sườn dốc sự nghiệp.

Tommy Armour

77267357007-tommyarmour.webp (35 KB)
Tommy Armour ẵm cúp Claret Jug. Ảnh: AllsportUK

Tommy Armour đã giành chức vô địch U.S. Open 1927, PGA Championship 1920 và The Open 1931 trước khi ông tham gia giải Masters đầu tiên vào năm 1935 ở tuổi 38. Thành tích tốt nhất của ông tại Augusta là đồng hạng tám vào năm 1937.

Walter Hagen

76429345007-87-778301665.webp (49 KB)

Walter Hagen là một “thế lực” thống trị major trong thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp. Tổng cộng, ông sở hữu 11 danh hiệu major, bao gồm U.S. Open 1914 và 1919, PGA Championship 1921, 1924, 1925, 1926 và 1927 cũng như The Open 1922, 1924, 1928 và 1929. Nhưng giống như Barnes và Armour, vào thời điểm Masters bắt đầu, Hagen đã 41 tuổi và khó có thể cạnh tranh đỉnh cao, dù ông đã có 6 lần thử sức dù ông đã có sáu lần ra quân tại Augusta National.

Byron Nelson

77267522007-byron-nelson.webp (24 KB)
Byron Nelson tại Ryder Cup 1937. Ảnh: Getty Images

Bryon Nelson vĩ đại đã giành được chiến thắng The Masters 1937 và 1942, PGA Championship 1940 và 1945 và U.S. Open 1939, nhưng The Open là giải đấu mà Nelson rất khó để có thể cạnh tranh thường xuyên. Vào thời của ông, chi phí đi lại đã hạn chế cơ hội của ông. Nelson đã chơi The Open hai lần — năm 1937 và 1955 — và thành tích tốt nhất của ông là hạng năm vào năm 1937.

Sam Snead

77267659007-sam-snead.webp (41 KB)
Sam Snead tại giải Canada Cup 1956. Ảnh: Getty Images

Sam Snead đã về nhì bốn lần tại U.S. Open. Đây là giải major mà ông không có cơ hội giành chiến thắng. Sự cố đáng chú ý nhất của ông xảy ra tại U.S. Open 1939, khi Snead đã chơi rất quyết liệt ở hố thứ 18 vòng chung kết và chỉ cần ghi par là có thể ấn định chiến thắng. Tuy nhiên, ông lại kết thúc hố đấu ấy với “snowman” và trượt mất cơ hội giành Grand Slam sự nghiệp.

Arnold Palmer

76467825007-87-777882858.webp (92 KB)
Arnold Palmer phát bóng trên hố mở màn tại giải The Open thứ 63. Ảnh: Getty Images

PGA Championship chính là mảnh ghép cuối cùng mà Arnie vuột khỏi tay, khiến huyền thoại người Pennsylvania chỉ còn thiếu một danh hiệu để hoàn thành Grand Slam. Giống như Snead, Palmer đã có nhiều lần “suýt thắng” ở đấu trường PGA Championship, kết thúc với ba lần về nhì vào các năm 1964, 1969 và 1970.

Lee Trevino

76337534007-87-777942450.webp (42 KB)
Lee Trevino vô địch PGA Championship 1984. Ảnh: Getty Images

Sáu chức vô địch major của Lee Trevino được chia đều ở ba giải nhà nghề U.S. Open, The Open và PGA Championship. The Masters là “ngọn núi” lớn nhất trong sự nghiệp mà Trevino không thể chinh phục.

Raymond Floyd

76309040007-87-777958374.webp (23 KB)
Raymond Floyd và chiếc cúp U.S. Open 1986. Ảnh: Getty Images

Raymond Floyd chưa bao giờ thuần phục được những đấu trường sân links của The Open, và đó chính là lý do anh chưa thể có được Grand Slam đáng tự hào. Thành tích tốt nhất của Floyd ở The Open là vị trí Á quân năm 1978, khi anh chơi 68 gậy trong vòng chung kết và đưa thứ hạng của mình từ vị trí top 13 lên áp sát đỉnh bảng - song như vậy là không đủ để vượt qua nhà vô địch năm đó, Jack Nicklaus.

Tom Watson

76505236007-87-777776841.webp (31 KB)
Tom Watson ôm chặt lấy caddie Bruce Edwards sau khi ấn định chiến thắng U.S. Open 1982. Ảnh: Getty Images

Tom Watson là nhà vô địch major 8 lần nhưng chưa bao giờ nâng cao cúp Wanamaker Trophy tại PGA Championship. Tại giải đấu danh giá nhất PGA, Tom Watson đã không ít lần về đích trong top 10, nhưng chỉ có 3 lần có cơ hội lớn để giành chiến thắng. Trong số đó, kỷ niệm nuối tiếc nhất phải kể đến kỳ giải năm 1978, khi ông đã để mất đi lợi thế dẫn trước 5 gậy (chơi vòng chung kết 78 gậy) và sau đó để thua John Mahaffey trong loạt hố phụ.

Rory McIlroy

76397353007-87-778344782.webp (8 KB)
Rory McIlroy cùng caddie Harry Diamond tại The Masters 2023. Ảnh: Getty Images

Rory McIlroy chỉ cần danh hiệu The Masters để hoàn thành Gand Slam sự nghiệp của mình. Kể từ chiến thắng major cuối cùng từ mùa giải 2014, đến nay đã có rất nhiều cơ hội mở ra song McIlroy vẫn chưa thể nắm lấy. Tuy nhiên, với phong độ “bành trướng” làng golf chuyên nghiệp suốt hơn 1 thập kỷ qua, người hâm mộ vẫn kỳ vọng Rory McIlroy sẽ là cái tên thứ 6 gia nhập CLB Grand Slam.

Jordan Spieth

76415433007-87-778316170.webp (26 KB)

Danh hiệu major cuối cùng của Speith là The Open 2017. Năm 2015, anh đã giành cú đúp ở The Masters và U.S. Open. PGA Championship là giải đấu mà Jordan Spieth vẫn chưa tìm kiếm được chiến thắng. 

0 lượt thích 1012 lượt xem

Tin bài khác