Chuyển tới nội dung

Ben Hogan và khoảnh khắc làm nên điều không tưởng ở giải The Masters cuối cùng  

Tại Augusta National năm 1967, Ben Hogan, 54 tuổi, đã quay trở lại thời kỳ đỉnh cao với thành tích đáng kinh ngạc 30 gậy ở back-nine vòng 3 của giải Masters cuối cùng trong sự nghiệp.

Ben Hogan đã không chơi một vòng đấu cạnh tranh nào trong 10 tháng trước The Masters 1967. Ông đã 54 tuổi, mang theo mình chấn thương vai dai dẳng và đôi chân đau nhức. Nhưng vào thứ Bảy ngày 8 tháng 4, tại Augusta National, “Bantam Ben” đã bất ngờ ghi thành tích vòng đấu tốt nhất lịch sử giải để mở ra cơ hội một lần nữa chạm tay vào chiến thắng. Hãy cùng hồi tưởng lại kỳ Masters cuối cùng của huyền thoại golf thế giới Ben Hogan!

Sự nghiệp rực rỡ

VoayoGeAr9bLyDwng3YV9D.jpg.jpg (161 KB)

Giải Masters cuối cùng của Ben Hogan là một giải đáng nhớ vô cùng

Ben Hogan thi đấu chuyên nghiệp từ năm 1930 khi mới 17 tuổi, nhưng sự nghiệp của ông nở muộn hơn so với những người cùng thời là Sam Snead và Byron Nelson (tất cả đều sinh năm 1912). Những năm đầu thi đấu với tư cách pro của Ben Hogan rất khó khăn và mức thu nhập của ông rất thấp, chỉ bằng mức lương của những pro CLB. Ông không giành được chiến thắng cá nhân nào cho đến năm 1940, khoảng 10 năm sau khi chuyển sang chuyên nghiệp. Sau chiến thắng đó, ông nhanh chóng trở thành golfer có mức thu nhập hậu hĩnh nhất PGA Tour từ năm 1940-42. 

Chiến tranh thế giới thứ hai khiến sự nghiệp thi đấu của Ben Hogan lần đầu tiên bị gián đoạn khi ông mất đến gần 3 năm để phục vụ cho Lực lượng Không quân Lục quân Hoa Kỳ, đóng quân tại Fort Worth. Rời quân đội và chiến trường, Hogan trở lại và tiếp tục trở thành thế lực thống trị PGA Tour. Bộ sưu tập 9 danh hiệu Major của ông đều đến trong một khoảng thời gian tương đối ngắn giữa năm 1946 và 1953 với hai chiến thắng Masters của ông là vào năm 1951 và 1953. Năm 1946, ông đã giành được 13 danh hiệu, trong đó có chức vô địch PGA Championship – danh hiệu Major đầu tiên trong sự nghiệp. Ông đã vô địch 7 lần vào năm 1947 và 10 lần vào năm 1948, trong đó có thêm 1 chiến thắng PGA Championship và U.S. Open.

Sau đó, vào năm 1949, Ben Hogan suýt mất đi cả sự nghiệp và thậm chí cả mạng sống trong vụ tai nạn xe hơi kinh hoàng. Các bác sĩ lo ngại ông sẽ gặp khó khăn khi đi lại chứ đừng nói đến việc chơi golf trở lại. Nhưng thật đáng kinh ngạc, Hogan hồi phục siêu phàm và tái xuất đường đua năm 1950. Và mặc dù phải chịu những cơn đau khủng khiếp và kiệt sức hoàn toàn, ông vẫn giành được chức vô địch U.S. Open tại Merion.

1953 - Một năm tuyệt vời của Hawk

2UyufTT4KLQNYKgRfwM2SU-768-80.jpg.webp (33 KB)

Hogan tại giải Masters năm 1953 với Bobby Jones (giữa) và Ed "Porky" Oliver (phải). (Ảnh: Getty Images)

Năm 1953, Hogan đã trải qua một mùa giải rực rỡ. Ở tuổi 40, ông đã giành được 3 danh hiệu Major và chỉ vì lý do hậu cần nên ông không thể hoàn thành Grand Slam. Vào cuối năm đó, ông đã giành chiến thắng U.S. Open và sau đó vượt Đại Tây Dương để mang về cúp vô địch The Open, trong lần góp mặt duy nhất của ông ở giải đấu này. Vô địch The Masters trong cùng năm đó, ông hoàn toàn có cơ hội tạo nên lịch sử bằng cách giành được cả bốn giải major trong một năm dương lịch. Nhưng chặng đường về nhà dài và lịch trình diễn ra PGA Championship sát nút đã ngăn cản ông ẵm Grand Slam. Song, đây vẫn là dấu mốc quan trọng đưa ông vào lịch sử làng golf thế giới bởi ông là người đầu tiên và duy nhất thời điểm đó dành được 3 giải Major trong 1 năm. Thực tế, phải mãi tới tận gần 50 năm sau tức năm 2000 mới có 1 người đạt được kỉ lục này đó chính là Tiger Woods.

Song phong độ thi đấu của Ben Hogan trong những năm cuối thập kỷ 50 không mấy khởi sắc. Ông đã không giành chiến thắng tại PGA Tour kể từ năm 1959 và, cho đến thời điểm diễn ra giải The Masters năm 1967, ông đã không chơi một giải đấu nào kể từ giải U.S. Open tại Olympic Club vào tháng 6 trước đó (một sự kiện mà ông đã hoàn thành xuất sắc ở vị trí thứ 12). 

Trong các cuộc thảo luận với các phóng viên vào đầu tuần The Masters, ông ước tính rằng mình chỉ chơi tổng cộng 15 vòng golf trong năm đó. Có vẻ như nó không ảnh hưởng quá nhiều đến kỹ thuật phát bóng thần sầu của ông. Ngay cả khi đã ngoài 50, Hogan vẫn có thể đánh bóng golf vượt trình hầu hết đấu thủ. 

"Ông ấy đánh gậy sắt tốt đến mức như thể có gì gian lận", Gardner Dickinson nói sau khi chơi một vòng đấu tập với “The Hawk” tại Augusta.

Chật vật với putting

WJjhC4XkZvngTus2Uv5J3Q-768-80.jpg.webp (70 KB)
Trong giai đoạn cuối sự nghiệp, Ben Hogan đã phải vật lộn để kiểm soát những cú gạt. (Ảnh: Getty Images)

Một vấn đề chính đối với Hogan là ở các khu vực gạt bóng. Vào giai đoạn sau của sự nghiệp, cơ thể ông không còn dẻo dai và rất khó để kiểm soát gậy gạt, và ông cũng thường xuyên mất khá nhiều thời gian chuẩn bị trước mỗi cú đánh.

“Tôi nghe mọi người nói, 'Tại sao ông ta không đánh nhanh hơn đi?' khi tôi gạt bóng,” Ben Hogan tiết lộ. “Câu trả lời cho câu hỏi đó là – Tôi không thể làm được!”

Một vấn đề khác đối với Hogan là tình trạng thể chất của ông. Ông đã vật lộn với chấn thương kể từ vụ tai nạn xe hơi kinh hoàng mà ông và vợ Valerie đã gặp phải năm 1949. Nhưng dẫu đau đớn và khó khăn là vậy, ông vẫn bất chấp tiếp tục theo đuổi đỉnh cao và giành chiến thắng vang dội ở U.S. Open 1949 - đó là một trong những câu chuyện tuyệt vời minh chứng cho sự quyết tâm, kiên trì sẽ vượt lên tất cả.

Phát biểu trước giải Masters năm 1967, Hogan cho biết để có thể chơi ở Augusta National, ông đã được tiêm tổng cộng 19 mũi cortisone để làm giảm sưng viêm ở vai. Trong y học hiện đại, các bác sĩ sẽ không khuyến nghị liều lượng như vậy. Nhưng Hogan đã chuẩn bị sẵn sàng để làm những gì cần thiết để thi đấu.

Một khởi đầu vững chắc

WYhMXC9V7RnE9yw5v5zyFZ-768-80.jpg.webp (48 KB)
Bert Yancey dẫn đầu sau vòng đầu tiên. (Ảnh: Getty Images)

Hogan chơi ổn định trong hai vòng đầu tiên, ghi thành tích 74-73, với Bert Yancey dẫn đầu với tổng điểm -4. Yancey mắc chứng rối loạn lưỡng cực và đã dành nhiều thời gian trong viện dưỡng lão, nhưng anh là một tay golf xuất chúng và đã giành chiến thắng bảy lần tại PGA Tour. Anh cũng đã ghi được bốn lần về đích thứ ba tại các giải major, bao gồm cả giải Masters năm 1967.

Đương kim vô địch The Masters năm đó là Jack Nicklaus lại đang trải qua mùa giải bết bát hiếm hoi vào năm 1967. Ông hoàn thành vòng 2 với 79 gậy và không vượt qua được cắt loại. Đây là một trong hai lần duy nhất Nicklaus không qua cắt ở The Masters trong khoảng thời gian từ năm 1960 đến năm 1993.

Vòng thứ ba thăng hoa

NcwHvGa8bHJujjn9W3Dzv5-768-80.jpg.webp (53 KB)
Ben Hogan phát bóng ở hố thứ 10 tại Augusta. (Ảnh: Getty Images)

Bước sang ngày thi đấu thứ ba, Ben Hogan duy trì phong độ ổn định, duy trì được điểm par trong ngày với 1 birdie và 1 bogey. Một khoảnh khắc quan trọng là hố thứ 8. Ông đã phải vật lộn với double bogey trên hố par-5 dài và dốc này trong hai ngày đầu tiên, và bỏ lỡ những cú putt ngắn. Vượt qua hố này mà không gặp khó khăn đã giúp ông tạo tiền đề phô diễn màn trình diễn đẳng cấp ở chín hố sau.

Những khó khăn đã đề cập ở trên của Hogan với cây gậy gạt bóng khiến ông đôi khi cảm thấy "ngượng ngùng" khi chơi trước đám đông. Nhưng vòng đấu ngày thứ Bảy của ông diễn ra không một vết xước để khép lại 18 hố với 68 gậy.

Khán giả hò reo trước màn trình diễn xuất thần

ajBeSqcqhwwNWH3g3Ybm8H-768-80.jpg.webp (137 KB)
Đám đông người hâm mộ luôn dõi theo Ben Hogan tại The Masters 1967. (Ảnh: Getty Images)

Khán giả hâm mộ reo hò cổ vũ, chào đón Hogan trên những đường green ông đi qua. Nhưng Hogan luôn nổi tiếng là có thể ngăn chặn sự mất tập trung. Người chơi cùng ông ngày hôm đó, Harold Henning (Nam Phi), sau đó nói rằng ông đã khen ngợi Hogan trong hầu hết mọi cú đánh ở chín lỗ sau nhưng không nhận được phản hồi nào. Hogan là hình ảnh của sự tập trung. Trong giải Masters năm 1947, Hogan đã chơi với Claude Harmon, người đã ghi được một cú hole-in-one. Hogan không nói gì, hoàn thành hố với 2 gậy và khi bước ra khỏi vùng green, quay sang Harmon và nói “Anh biết không Claude, tôi nghĩ đó là lần đầu tiên tôi ghi được hai điểm ở đó. Anh ghi được gì?”

Tuy nhiên, khi tiến đến hố thứ 18 tại Masters 1967, khán đài rất đông đúc và Hogan hẳn đã mất tập trung một chút ở cú đánh thứ hai. Ông đã thề sẽ không bao giờ để mình thực hiện cú đánh xuống dốc ở hố thứ 18 tại Augusta, sau khi đã làm như vậy trong vòng đấu cuối cùng năm 1946 và để thua Herman Keiser vì tốn mất 3 lần gạt bóng. 

Nhưng có lẽ adrenaline đã khiến ông đánh xa hơn một chút lần này, bởi vì ông đã làm như vậy. Liệu cú đánh của ông có làm ông thất vọng không? Chắc chắn là không - ông đã làm hết sức mình để trở lại ấn tượng với thành tích 30 gậy để hoàn thành 9 hố cuối. Ông đã cân bằng kỷ lục về điểm số thấp nhất trong chín hố tại The Masters, ghi 6 birdie ở back-nine. Nhờ vòng đấu đó, ông thiết lập kỷ lục 38 vòng đấu ghi điểm âm ở The Masters, đến nay chưa ai có thể phá vỡ.

Quan trọng hơn cả, Ben đã trở lại cuộc đua ngai vàng, kém nhóm dẫn đầu chỉ 2 gậy cách biệt. Liệu ông có thể làm được điều không tưởng và giành chiến thắng trong giải major ở tuổi 54 khi thời gian để ông luyện tập và mài giũa kỹ thuật trước giải rất hạn hẹp?

“Tôi sẽ chơi hết sức mình. Nhưng nhiều người khác sẽ phải bỏ cuộc để tôi có thể giành chiến thắng” là lời đánh giá trung thực của ông sau màn trình diễn vào chiều thứ Bảy.

Vòng đấu cuối cùng tại The Masters

9eVsXMnvayj2ymxPNiVyUT-768-80.jpg.webp (116 KB)
Ben Hogan kết thúc vòng đấu Masters cuối cùng của mình. (Ảnh: Getty Images)

Như vậy, đánh giá thực tế của Hogan là đúng. Ông đã cống hiến hết mình trong vòng thứ ba và gần như kiệt sức vào ngày Chủ Nhật.

Ben Hogan vật lộn từ khi phát bóng và những “nỗi đau” khi gạt bóng lại quay trở lại ám ảnh ông. Ông dính 3-putt ở 4 hố và kết thúc với 77 gậy. Điều đó khiến Hogan tụt xuống vị trí thứ 10, đồng hạng cùng người bạn đồng niên Sam Snead. Mặc dù thất vọng, Hogan vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp và đi đến phòng báo chí. Khi được hỏi cảm nhận về vòng đấu của mình, câu trả lời của ông rất đơn giản: "Jeepers, creepers... Thật kinh khủng!"

Cuối cùng, Gay Brewer là người giành chiến thắng tại Augusta năm 1967.

Khép lại chương sự nghiệp trong huy hoàng

E7sjHfMysZ38ceA7gRnGVa-768-80.jpg_(1).webp (68 KB)
Ben Hogan là một trong những người vĩ đại nhất mọi thời đại. (Ảnh: Getty Images)

Năm 1967 là mùa giải cuối cùng Hogan tham dự The Masters, và ông chính thức từ giã hành trình thi đấu major tại U.S. Open hai tháng sau đó. Sự nghiệp major của ông khép lại với loạt kỷ lục khó ai có thể cân bằng.

Ông có chuỗi lọt top 5 liên tiếp ở major dài nhất lịch sử với 12 lần từ năm 1940 đến năm 1947. Ngoài ra, ông cũng giữ chuỗi lọt vào top 10 major với 18 lần liên tiếp từ năm 1948 đến năm 1956. Ben Hogan đã giành được 8 danh hiệu nhà nghề chỉ sau 11 giải đấu tham dự đầu từ năm 1948 đến năm 1953, sở hữu thành tích ấn tượng ở U.S. Open với 16 lần liên tiếp cán đích trong top 10 (1940–1960). Từ năm 1939 đến năm 1956, Hogan chưa bao giờ kết thúc ngoài top 10 ở The Masters (ông chỉ bỏ lỡ một sự kiện trong thời gian đó vào năm 1949, sau vụ tai nạn xe hơi gần như kết thúc sự nghiệp của mình.) Ngoài hai lần chiến thắng, ông đã về nhì bốn lần. Hogan đã giành chiến thắng 64 lần tại PGA Tour từ năm 1938 đến năm 1959.

Hogan đã chơi một số giải đấu nhỏ trong vài năm tiếp theo, nhưng cơ thể ông không cho phép ông tiếp tục thi đấu đỉnh cao và các vai trò nghi thức quan trọng trong các giải đấu danh giá không thực sự là phong cách của ông. Mặc dù gần như chắc chắn đã được mời trở thành người khai mạc danh dự cho The Masters, song ông đã khước từ vị trí đó. Ông không thường xuyên đi du lịch và mặc dù ông đã theo dõi trò chơi chuyên nghiệp trong những năm sau này, ông không thường xuyên được nhìn thấy tại một giải đấu. Hogan qua đời vào năm 1997 ở tuổi 84.

Người Texas sẽ được nhớ đến vì chuỗi chiến thắng lớn đáng kinh ngạc của ông vào cuối những năm 1940 và đầu những năm 1950, bị gián đoạn bởi vụ tai nạn xe hơi khủng khiếp năm 1949. Ông cũng sẽ chiếm một vị trí trong lịch sử golf như một trong những người tay golf vĩ đại nhất mọi thời đại. "Năm bài học" và "bí mật" khó nắm bắt của ông vẫn tiếp tục làm say mê các chuyên gia golf. Nhưng Hogan cũng nên được nhớ đến vì lần ăn mừng cuối cùng của ông tại Augusta vào năm 1967. Những người vĩ đại thực sự của trò chơi này dường như luôn muốn tìm ra cách để tạo ra thêm một cảm giác chấn động và hưng phấn trước khi họ treo gậy, và Hogan chắc chắn đã làm được điều đó. Chín đường bóng cuối của ông vào ngày thứ Bảy trong tuần đấu The Masters năm đó đơn giản là đáng kinh ngạc. Ông thực sự đã quay ngược lại những năm tháng, bất chấp những bệnh tật về thể chất và cuộc chiến với hội chứng yips để tạo ra màn trình diễn đỉnh cao như thời sự nghiệp ông thăng hoa nhất. Giống như chiến thắng của Nicklaus năm 1986 hay Tiger năm 2019, đây là một trong những khoảnh khắc vàng của giải The Masters từ một huyền thoại The Masters, một khoảnh khắc mà tất cả những người yêu thích golf luôn khắc ghi và trân trọng.

Năm màn trình diễn tuyệt vời của tay golf trên 50 tuổi tại các giải nhà nghề

kCwV7JrQa3BH7R59vxUWya-768-80.jpg.webp (26 KB)
Nicklaus tại Augusta năm 1998. (Ảnh: Getty Images)

2021 Phil Mickelson trở thành nhà vô địch lớn tuổi nhất khi giành chức vô địch PGA Championship tại Kiawah Island ở tuổi 50.

2009 – Tom Watson, 59 tuổi, bỏ lỡ 1 cú đánh để ấn định chiến thắng, sau đó thua trận play-off The Open tại Turnberry.

1974 – Sam Snead đã 62 tuổi khi ông hoàn thành 4 vòng đấu 69, 71, 71 và 68 tại PGA Championship, cán đích hạng 3.

2008 – Greg Norman, 53 tuổi, dẫn đầu sau 54 hố tại The Open. Mặc dù có vòng chung kết đáng thất vọng, anh vẫn về đích ở vị trí thứ ba.

0 lượt thích 1004 lượt xem

Tin bài khác